455- PHÁP ĐIỀU TÂM KHÔNG PHẢI LÀ ĐỘNG TÂM
(26:17) Sư
Giác Thường: Kính thưa Thầy, cho con xin hỏi. Kính thưa Thầy như con thì
khi mà ngồi vào thì cái thân phải được an tịnh, thì con có thể tác ý, cái câu
đó là: “Thân định, tâm phải an” Thân định tức là thân không có
nghiêng qua lại gì nữa. Tâm an thì tâm không còn vọng động nữa. Như vậy có được
hay không?
Trưởng
lão: Được con.
Được, nó không có…
Sư Giác
Thường: Đó là cái
tác ý của con lần đầu. Nhưng lần sau thì lên chỗ Thầy dạy lần đầu tiên để mà
theo dõi hơi thở, hay là mình phải khi hít vô thở ra nhẹ nhàng mình biết, mình
biết mình nói là một; hít vô, thở ra mình nói là hai, như thế có được không?
Hay là nhắc nó lại thở vô nhẹ, hít vô nhẹ, thở ra là, hít vô thì nhẹ, thở ra
thì nhẹ, thì hít vô thì nhẹ nhàng, thở ra thì không có vọng động. Như vậy thì
mình theo dõi nó để coi cái tâm mình nó có được lặng không? Nếu mà khi mà không
lặng thì phải tác ý có được hay không? Có động tâm không? Thưa Thầy cho con …
Trưởng
lão: Không con.
Khi mình tác ý đó là mình chủ động chứ không phải là động tâm, bởi vì mình điều
khiển bằng cái ý thức của mình rõ ràng, vấn đề mấy con tu không động tâm. Chỉ
trừ ra động tâm là mình không tác ý mà tự nó phóng ra, nó hiện ra thì niệm đó
là niệm động tâm. Hoặc là mình tiếp giao một cái đối tượng bên ngoài, nghe ai
nói gì đó thì mình bắt đầu mình lưu ý ra ngoài thì đó là mình bị động tâm. Còn
cái này là ở trong tâm của mình tự động mình phát ra một cái điều gì để cái tâm
của mình nó phải theo cái ý muốn của mình, mà giữ gìn nó, an trú nó, mình giữ
gìn nó bằng cách này bằng cách khác. Đó là cách thức điều khiển cái tâm của
mình. Thì những cái điều pháp hướng mà con hướng đó là cái phương pháp điều tâm
mình chứ không phải động tâm, các con hiểu điều đó.
(28:49) Sư
Giác Thức: Bạch Thầy cho con xin hỏi, thưa Thầy là khi con ngồi coi như là
mười phút, hơn mười phút xả nghỉ, thì cái lúc nghỉ cái thời gian bao lâu thì
tác ý trở lại?
Trưởng
lão: Con xả nghỉ
trong khoảng, thí dụ như con tu mười phút, con sẽ nghỉ khoảng độ chừng năm phút
thôi, chứ còn đừng nghỉ tới mười phút thì nhiều quá. Thì con bắt đầu con tu lại
mười phút. Để lần lượt từ năm phút đó, con sẽ nghỉ nó còn có 3 phút, còn có 2
phút. Thí dụ như là giờ con nghỉ, con để cái đồng hồ trước mặt con, ờ bây giờ
nghỉ năm phút. Đúng năm phút là tập lại liền, phải không? Tập lại liền, để cho
cái sự nhiếp tâm của mình nó có cái chất lượng con. Nó đạt được cái ý muốn của
mình là mình nhiếp không có niệm khởi trong đó.
Sư Giác
Thức: Kính thưa Thầy,
thì theo như con, Thầy cho con là nhiếp tâm mà nửa tiếng, thì trong cái nửa tiếng
này là thì cái ý con là đến nửa tiếng, thì trong nửa tiếng này, nếu mà có những
cái điều gì thì con có thể tác ý được không? Dạ, bây giờ tâm con nó còn vọng,
nó còn phóng dật, nó còn loạn động thì con sẽ dẫn tâm vào, để cho tâm khỏi bị
loạn động được không?
Trưởng
lão: Coi như là
con biết rằng nếu mà mình kéo dài cái thời gian từ phút thứ nhất cho đến ba
mươi phút mà chỉ có duy nhất hơi thở, thì nó sẽ có những cái vọng động, những
cái niệm khác xen vô. Do đó con nhiếp như vậy con phải sử dụng cái pháp để dẫn
cho nó hoàn toàn nó vào mà không, nó suốt ba mươi phút mà không vọng động, coi
như là mình cũng đạt được chất lượng. Tại sao vậy? Tại vì chủ động mình điều
khiển. Thí dụ như bây giờ, con nhiếp khoảng độ mười phút, “hít vô, thở ra”, con
nhắc nó rồi, con tác ý rồi, bây giờ con hít vô thở ra, con hít khoảng độ mười
phút. Mà trên mười phút thì nó sẽ có những cái vọng động, có cái niệm. Cho nên
là con, lúc bấy giờ, gần đến mười phút hay là đúng mười phút thì con lại tác ý
con dẫn nó một lần nữa. Con nhắc nó một lần nữa, do đó con kéo dài thêm mười
phút nữa. Rồi bắt đầu tới mười phút đó con lại tác ý con lại nhắc lần nữa để dẫn
cho nó thêm mười phút nữa, thì trong ba mươi phút đó nó có mấy đoạn, con đã…
theo mà cứ nghĩ theo cái người mà Thiền tông hoặc là Đại thừa thì cho đó là cái
tâm mình đã khởi niệm ra. Sự thật ra mình chủ động khởi niệm để dẫn đi thì mình
không có vọng động. Còn để tự động nó phóng ra niệm nào đó là tâm mình bị động.
Các con hiểu điều đó!
(31:37) Cho
nên đây là mình chủ động để điều khiển để dắt nó đi tới, chứ không có để ở chỗ
này mà để nó tu ba mươi phút con trọn vẹn con phải tu như vậy. Còn cái này thì
người ta nhiếp phục mười phút để đạt được, cho nên vì vậy mà người ta phải nghỉ,
bởi vì cái năng lực mà muốn tiếp tục nữa, mà tôi tác ý tôi kéo dài ra được như
vậy đó, thì tôi sẽ bị mất cái năng lực tôi ít nhiều, cho nên nó chưa quen. Cho
nên vì vậy mà tôi đúng mười phút là tôi nghỉ năm phút, tôi nghỉ năm phút để tôi
phục hồi lại cái sự tập trung của tôi, rồi tôi cố gắng tôi tập trung lại. Cái
đó là mình phân đoạn rồi lần lượt mình sẽ tăng lên mười phút. Cũng theo cái kiểu
mà dẫn nó vào, dẫn cái tâm của mình nó vào cái trạng thái nhiếp tâm của nó, cho
nên nó vào mà không bị động. Không khéo mình để tự động nó phóng ra cái niệm là
mình bị động rồi, cái chất lượng nó mất. Mấy con nhớ không? Vì vậy cho nên bảo
vệ được ba mươi phút con trọn vẹn.
Còn cái này,
đang tu tập cái mười phút cho nên chúng ta nghỉ năm phút, rồi chúng ta tiếp tục
quay lại mười phút để cái chất lượng của mười phút chúng ta đạt được chất lượng
rất tốt. Rồi sau này Thầy sẽ hướng dẫn mấy con sẽ tiếp tục tới nữa, thì ba mươi
phút mấy con sẽ dẫn dắt nó như thế nào để ba mươi phút, từ mười phút đó sẽ đến
ba mươi phút rất là dễ dàng không còn khó khăn. Các con hiểu chưa? Phải biết
cách dẫn tâm mình đó. Đó.
Còn con hỏi
Thầy gì?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét