504- KIẾN GIẢI VÀ TRI KIẾN, ĐIỀU TÂM MỚI ĐIỀU THÂN
(37:35) Sư
Minh Phước: Con cũng
xin thưa hỏi Thầy thêm một vấn đề nữa là, hôm qua thì con cũng có nhận được cái
bài làm Thầy gửi về, thì con thấy Thầy phê trong đó là: “Cái kiến giải
về cái buông xả cụ thể rõ ràng. Chỉ cần con áp dụng vào cuộc sống là nó tốt đẹp” (Ừ)
Thì như vậy thì con không biết là cái kiến giải, nó có lợi ích gì cho người tu
tập? Và cái kiến giải và cái tri kiến nó khác nhau như thế nào? Con xin Thầy giải
thích ạ.
(38:01) Trưởng
lão: Cái kiến giải tức là cái sự hiểu biết rồi con giải qua theo của con,
con hiểu không? Mà cái kiến giải của con, nó nhằm để thực hiện cái đạo đức của
con, do đó mà con áp dụng vào đời sống, thì con xả được tâm, nó sẽ có lợi ích.
Còn cái đó là kiến giải, con kiến giải. Bây giờ Thầy đưa ra cái bài con kiến giải
theo cái kiểu của con, đó là cái kiến giải của con. Còn nếu mà cái kiến, cái đó
mà nó thành ra một cái ảo tưởng, nó không thật thì nó là tưởng giải, con hiểu
không?
Còn cái kiến
giải nó thực. Nói bây giờ cái Đạo Đức Dũng Cảm thí dụ vậy, nó là thực, nó có cái
sự dũng cảm. Nhưng mà dũng cảm như thế nào? Mà con nghĩ cách thức dũng cảm con
nói ra, vậy là đúng. Tức là kiến giải đúng, không sai. Mà con nói cái dũng cảm
bằng cách mà như là mấy người mà “hát xiệc” thì, hay hoặc là mấy cái người mà
“hát Sơn Đông” thì cái đó là nó tưởng giải mất đi, thì đó là sai, không đúng.
Cho nên vì vậy
mà không thể áp dụng vào cái đời sống của con được. Còn cái này, là con kiến giải
vậy, là cái ý thức hiểu biết qua cái sự giải cái ý đó ra, mà theo cái kiểu của
con, nhưng mà nó đúng. Con phải áp dụng vào cái chỗ đời sống của con thì con sẽ
xả được cái tâm, con hiểu chỗ kiến giải chưa?
Sư Minh
Phước: Mô Phật! Thầy
cho con một cái khía cạnh của cái kiến giải và cái tri kiến nữa?
Trưởng
lão: Cái tri kiến là
cái Thầy dạy cho con. Con hiểu biết, con tích tập những cái hiểu biết của Thầy
truyền cho con, thì cái này là cái tri kiến tích tập của con, cái tích lũy của
con. Bây giờ con chưa có hiểu biết cái đó, mà được cái người dạy cho con, thì
cái kiến thức đó đó, con đã tích lũy được cái sự hiểu biết của người khác, để
trở thành kiến thức của con, con hiểu. Mà con áp dụng đời sống của con, thì lấy
cái của Thầy mà áp dụng vào đời sống của con, cái đó là cái kiến thức của con.
Còn cái kiến
giải là con tự giải ra qua cái chỗ suy nghĩ của con, con giải ra, Thầy cho con
lấy cái kiến giải này con áp dụng vào đời sống của con, nó có lợi ích cho con.
Vì vậy mà Thầy ghi như vậy để cho con nhớ cái chỗ đó mà con xả tâm cho được,
con hiểu không? (Dạ! Mô Phật) Phân biệt được cái chỗ đó. (Dạ! Mô Phật) Rồi.
Khoan!
Khoan! Mấy con ngồi xuống đi. Con ở dưới kia đưa tay rồi, trước rồi.
Sư Gia
Quang: Con ngồi tu tập
đó thì trong mười, ba mươi phút đó thì nó bị đầu gối nó chuyên làm cái lý nó
hơi giật giật thì con làm là nó bất động thân …
(40:28) Trưởng
lão: Trong vấn đề đó thì cái coi như là con hiện giờ đó, con tu con lo cái
nhiếp tâm cái đã. Còn cái vấn đề mà Thầy trắc nghiệm bữa con ngồi, mấy con ngồi
trong ba mươi phút, là để xét thử coi cái thân của con, con ngồi bất động như
thế nào, dao động như thế nào. Để rồi từ đó mà Thầy sắp xếp để sau này điều khiển
để chỉ cách thức, để cho mấy con điều cái thân của mấy con trở lại. Nhưng mà vấn
đề đó thì bây giờ lo cái phần vấn đề nhiếp tâm cái đã. Nhiếp tâm an trú được rồi
mới điều cái thân của mấy con, mới ngồi nó mới bất động hoàn toàn.
Bởi vì Thầy
xét qua những cái người mà ngồi bất động, thì coi như những người đó để sắp vào
một cái lớp. Còn những người mà thân còn động, hoặc là có những cái tật này
khác, ngồi nó đau chân này kia, hoặc là như thế nào đó, thì Thầy sẽ sắp qua một
cái lớp về cái điều thân. Còn cái điều tâm thì hiện giờ là đang điều tâm. Cho
nên các con thấy điều tâm nó cũng không đồng đều. Người thì ba mươi phút, người
thì năm phút; người thì một cánh tay đưa ra vô, người thì hơi thở; người thì
thân hành nội, người thân hành ngoại, nó không có đều.
Tất cả mọi
con, các con thấy từ cái đặc tướng của mấy con, thì ngay cả thân và tâm mấy con
nó cũng không giống nhau. Cho nên do hiện giờ thì điều cái tâm của mấy con, làm
sao mà điều khiển cái tâm của mấy con? Thì bắt đầu bây giờ mấy con điều khiển từ
cái chỗ mà cái pháp nào hợp? Cái thân hành nào hợp? Thì bây giờ cái hơi thở nó
hợp với con hay không? Thì con trình bày chỗ cái hơi thở của con.
Còn cái vấn
đề mà thân ngồi thì ngồi một bữa đó chơi để mà Thầy xét thôi, Thầy nghiệm thôi,
chớ còn chưa có tới cái ngồi đâu. Tâm chưa được mà ngồi mà làm gì, để tập chịu
đau hay sao? Các con hiểu không? Cho nên khoan đã. Rồi chừng đó khi mà an trú
được rồi thì nó điều phục được cái thân của con, thì con ngồi bao lâu cũng được,
không có sao đâu. Phải không? Rồi con, bây giờ vấn đề mà con tu hơi thở được
hay không?
Sư Gia
Quang: Dạ, cái giờ đầu
là nó không có đau cái chân, đó là con nhiếp tâm. Mà hai cái giờ sau coi như đó
là cứ ngồi nó giật giật, đó là…
Trưởng
lão: Thì coi như là
cái giờ đó con không có tu, mà con sẽ ngồi cái tư thế khác. Con ngồi sao mà cho
thoải mái, con sẽ lo nhiếp tâm của con. Thay vì cái giờ đầu con có thể ngồi bán
già hay kiết già?
Sư Gia
Quang: Con ngồi kiết
già.
Trưởng
lão: Con ngồi kiết
già phải không? (Dạ) Bây giờ sau con ngồi nó giật giật vậy đó, là con không ngồi
mà con ngồi cách khác. Con ngồi tư thế, con ngồi trên cái ghế như Thầy vậy, có
sao đâu? Nó không có dụng công, thì con lo cái phần tâm của con cái đã, chớ đừng
có lo cái phần thân của con. Sau này cái tâm của con đã nhiếp được và an trú được
thì cái phần tâm của con sẽ đạt được dễ dàng không khó.
Con yên trí,
Thầy sẽ dẫn dắt từ từ, sẽ làm được. Tất cả những cái điều kiện mà khó khăn đó,
nó sẽ vượt qua được tất cả, không có khó khăn. Lo nhiếp trong hơi thở, hơi thở
tu tập không rối loạn thì lấy cái hơi thở mà tu tập. Nhiếp cho được cái chất lượng
là không có niệm khởi ở trong hơi thở của mình, trong khoảng thời gian ngắn nhất,
đạt kết quả ngắn nhất.
Sư Gia
Quang: Dạ Thầy, ở chỗ
là con, nó bị giật như vậy là con ngồi con không có xếp bằng hay là…
(43:27) Trưởng
lão: Không có xếp bằng, không cần xếp bằng nữa con, con sẽ ngồi cách khác.
Thầy cho phép ngồi cách khác thì cứ ngồi cách khác, để cho nó không có giật, để
cho con nhiếp cho được. Chớ không khéo nó giật vậy là con nhiếp tâm không được,
con hiểu không? (Dạ) Nó bị động rồi, nó không thể nào mà cái tâm con nó yên được
mà nhiếp. Rồi, con còn hỏi Thầy gì thêm không? Hết rồi con? Ừ, bây giờ con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét