506- HỌC ĐẠO ĐỨC PHẢI ÁP DỤNG LIỀN VÀO ĐỜI SỐNG
(53:03) Cho
nên Thầy nhắc mấy con áp dụng liền, nói được phải áp dụng cho được. Mình nói
thì nói hay lắm, nhưng mà tới chừng nó đụng chuyện rồi, mình thấy ác pháp nó tới
rồi, chừng đó trời đất ơi, sao mà yếu như cái cọng bún thiu vậy? Nó muốn rã rời
như thế này, nó yếu như cái cây sậy vậy đó mấy con.
Chớ đâu phải,
nó coi vậy. Vì vậy mà, cho nên vì vậy mà luyện những cái định lực là rất là cần
thiết cho mấy con luyện, đồng thời để cộng với cái sự áp dụng đó. Khi mà:
“Chúng tôi hiểu chớ, mà tại sao người ta nói oan ức, tôi không có làm chuyện đó
mà nói cái kiểu này. Trời đất ơi! Nó tức muốn lộn gan trên đầu tôi vậy?”
Tại vì mình
không có làm cái điều đó mà người ta nói: “Tôi không có lấy tiền bạc mà nói tôi
lấy tiền bạc. Trời đất! Nói vậy còn cái giá trị gì tôi nữa? Ở đây bao nhiêu người,
mà thấy tôi thằng ăn cắp thì còn cái giá trị gì?” Có phải không mấy con thấy?
Nó tức, nó lộn gan nó lên lại.
Cho nên vì vậy
mà làm sao mà trong khi mà người ta, có mặt mọi người như thế này mà người kia
nói: “Thầy lấy tiền của tôi à?”. Do đó mà mình thản nhiên không gì hết, thì coi
như danh của mình, mình cũng hạ xuống đó. Mình thấy cái ngã của mình nó diệt đó
mấy con. Chớ còn không là người ta nói một cái nó lồng gan lên liền tức khắc.
Nó khó lắm!
Nhất là mình
không làm cái điều đó mà người ta nói mình làm điều đó. Khi không mà có một người
nào mà chạy lên nói: “Anh hay Thầy, sao lại chọc ghẹo vợ tôi?”. “Trời đất ôi!
Tôi ở đây, tôi có bước ra ngoài khỏi đâu, mà nói oan ức tức tối tôi như vậy?”
Phải không? Nhưng mà mình mở miệng mình nói như vậy là mình đã bị vấp ngã rồi!
Mình sợ cái danh dự của mình chớ gì? Nhưng ở đời đó, không, nhất định là không
sợ!
Cho nên mấy
con nói, khi mà Thầy đọc cái bài của mấy con đó: sợ cái này, sợ cái kia, sợ cái
nọ, đủ thứ hết. Thầy biết cái này là áp dụng vô là ngon lắm đó mấy con, cho nên
nó không còn sợ nữa. Bởi vì do mình chấp ngã mà mình sợ, chớ không có gì khác.
Mấy con kiến giải đúng, không sai! Cho nên cái học của mấy con nó lợi ích lắm,
phải ráng học con, hiểu chưa?
Còn bây giờ,
cái thọ nó đi rồi thì con cứ ôm hơi thở mà tập, chừng nào mà cái thọ đến rồi sẽ
tính. Bởi vì con sẽ chắp nối được mà, đâu có gì. Con tập hơi thở nó được an trú
ở trong, nó được nhiếp tâm trong hơi thở năm phút hay ba phút. Bây giờ nó đánh
cảm thọ con mà con chưa an trú được, thì con làm sao đuổi thọ được. Cho nên vì
vậy con chuyển qua cánh tay vẫn tiếp tục, nó vẫn tăng lên được, chớ đâu có gì
đâu.
Bởi vì thân
hành nội với thân hành ngoại nó y như nhau hết, nó là cái hoạt động của thân.
Nó đâu có gì, mà bây giờ tôi phải tập từ đầu, phải hơn cánh tay. Bây giờ con tập
hơi thở, rồi con chuyển qua cánh tay vẫn nhiếp tâm như thường, không có khó
khăn gì hết. Không có gì đâu, đừng sợ! Mạnh mẽ lên đi. Hồi nãy nói tác ý, nó bảo
liều chết với nó, mà giờ còn sợ nó sao? Rồi, yên tâm đi!
Phật tử
Gia Lộc: Dạ, kính
thưa Thầy, con mới tác ý vậy, cái đặc tướng của con vậy, thì Thầy cho con tu
trong thời gian là bao lâu?
(55:51) Trưởng
lão: Bây giờ theo Thầy thấy, cái cơ bản của mấy con từ năm phút đến mười
phút, chớ không có được trên cái số đó đâu. Trên cái đó mấy con nhiếp tâm không
có chất lượng đâu, phải không? Mấy con lượng. Thầy bảo, dặn mấy con: Khi nào mà
mình đưa cánh tay ra, cánh tay vô, hay một hơi thở mà có vọng tưởng rồi, thì
báo cho Thầy biết, là cái người đó phải trị như thế nào. Còn cái người nào mà
đưa cánh tay ra vô một lần mà không có niệm, thì được rồi. Hít thở một hơi thở
ra vô mà không có niệm, thì cứ tiếp tục tu tập một hơi thở cho Thầy.
Còn nếu hai
hơi thở không có thì tăng lên ba hơi thở. Ba hơi thở không có, bốn hơi thở, cho
đến một phút, hai phút, cho đến mười phút, dừng lại đó hỏi Thầy. Bởi vì càng
tăng lên thì cái năng lượng ở trong người của mình nó sẽ bị tiêu hao. Do đó thì
nó có những cái điều kiện gì, dừng tại chỗ đó mới hỏi Thầy. Thầy cho phép tăng
lên thì tăng lên, mà chưa cho phép thì chưa tăng lên. Nhưng mà từ năm phút đến
mười phút còn đang tu tập được, chưa sao. Bởi vì cái sức của mấy con Thầy biết,
còn là, còn tập luyện nhiếp tâm ở trong đó được.
Thầy
Thanh Quang: Con xin
thưa hỏi Thầy về việc làm bài. Dạ, con thưa Thầy, thời gian vừa qua thì con, mấy
tháng con không được học bài, rồi thì làm bài, hoặc là xem các bài mẫu để biết
cách mà làm, thế vừa rồi con không biết cách làm bài, vì con không biết cách áp
dụng vận dụng vào cuộc sống. Thế con thưa Thầy trong thực hành, con có thể là
thấy cái đáp án của mỗi một đoạn ấy thì đấy nó chính là chủ đề tư tưởng của đoạn
đó (Phải rồi đó con) hay là nó cao hơn cả đại ý, tức là nó nằm ở đằng sau những
cái con chữ ấy (Đúng rồi!)
Vâng, thế
còn cái giải trình án thì tức là làm sáng tỏ cái chủ đề tư tưởng ấy ra (Đúng rồi!)
Cho nó có lý, có tình, nó rõ ràng, nó cụ thể hoặc nó có sức thuyết phục (Ừ) thì
đấy chính là giải trình. (Ừ) Thưa Thầy, thế còn cái giải trình, áp dụng, cái vận
dụng vào cái đời sống gồm có ba phần là bản thân, gia đình và xã hội. (Ừ) Thì
không nhất thiết là cứ mỗi một cái giải trình ấy nó đều phải có đủ cả ba cái vấn
đề, là bản thân, gia đình, xã hội, mà nó tùy theo từng cái giải trình, có thể một
hoặc hai, có thể như thế được không ạ?
(58:03) Trưởng
lão: Không con! Nó luôn luôn, nó phải kèm theo luôn luôn: bản thân, gia đình,
xã hội, nó luôn luôn. Hễ bản thân mình có đạo đức thì nó sẽ gia đình nó có đạo
đức. Mà gia đình có đạo đức thì xã hội nó có đạo đức. Nó luôn luôn nó kèm theo.
Cho nên khi mà con, thay vì con giải trình thì sau đó thì cái áp dụng và kết luận
của nó đó, là nó phải áp dụng vào cái đạo đức cho ba nơi: thân hành, rồi cái bản
thân, gia đình và xã hội. Luôn luôn nó phải có cái áp dụng đó, để mà nó thực hiện
được cái đạo đức của nó, áp dụng vào đời sống. (Vâng) Con nhớ kỹ như vậy thì
không sao.
Thầy
Thanh Quang: Dạ, vấn
đề giải trình ấy thì nó phải trên ba cái là gia đình, bản thân và xã hội (Ừ)
Vâng, thế là trong cái việc thực hiện ấy, thấy nó có những cái thế gì thuận, những
cái thế gì nghịch thì cũng đều được. Vâng!
Trưởng
lão: Con nhớ kỹ vậy
thì không sao.
Thầy
Thanh Quang: Dạ, vấn
đề giải trình ấy thì nó phải ở trên ba cái hiện hữu là gia đình, bản thân và xã
hội (Ừ). Vâng, thế là trong cái việc thực hiện ấy, thấy nó có những cái gì thuận,
thấy cái gì nghịch thì cũng đều nói cả ạ?
Trưởng
lão: Cũng đều nói cả
con.
Thầy
Thanh Quang: Dạ, dạ,
cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Vậy nó mới đủ
con. Nó mới đủ ý.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét