490-TU THÂN HÀNH NIỆM PHẢI LÀ NGƯỜI CÓ KINH NGHIỆM CHỈ DẠY
(16:16) Bởi
vì thân hành rất là tuyệt vời! Vì muốn luyện Tứ Thần Túc, muốn có được Tam Minh
thì chỉ có thân hành mà thôi. Cho nên mấy con đọc lại cái bài kinh Thân Hành Niệm
thì mấy con sẽ thấy Đức Phật nói từ lúc đầu phải tu như thế nào thế nào, nhưng
vì trong bài thân hành nó quá đầy đủ, trong đó có quán Vô Lậu đủ loại, đủ cách
hết, cho nên mấy con không biết mình phải tu cái nào trước, tu cái nào sau? Ở
trong bài kinh nói đủ thứ, vì nói thân hành mà, Thân Hành Niệm, cho nên nó quá
nhiều.
Cho nên bây
giờ đọc cái bài kinh Thân Hành Niệm thì không biết chúng ta phải tu cái nào căn
bản trước sau. Chỉ có người có kinh nghiệm trên cái bước đường tu tập làm chủ
Sanh - Tử, người ta hiểu biết cái pháp Thân Hành Niệm phải tu cái nào trước.
Cho nên khi mà luyện thần lực người ta phải dạy mấy con cái nào trước, cái nào
sau. Rồi người ta mới dạy cái đề mục nào của Định Niệm Hơi Thở để luyện thần lực,
cái đề mục nào trước, cái đề mục nào sau. Chứ không phải muốn vô mấy con cứ
theo kinh đó mà tu đi, biết cái chỗ nào mấy con tu? Biết mấy cái chỗ nào mấy
con luyện thần lực? Cho nên kinh sẵn có đó nhưng mà thiếu kinh nghiệm thì ngơ
ngẩn như trong một cái rừng mà không biết đường mà ra.
(17:30) Đó
thì hôm nay mấy con thấy đó, đừng có ngại, mấy con thấy tu hơi thở mà nó có chướng
ngại, nó sinh ra tưởng hoặc là những cái gì từ bữa đó tới nay Thầy dạy mấy con
tu ba mươi phút phải không?
Thầy cho mấy
con tu riết cho điên hết đi để rồi mới sửa nó lại, chứ không khéo nó không điên
sửa nó không có được, nó chưa có điên là sửa nó chưa được. Nó thấy hào quang,
nó thấy ánh sáng, nó ngồi đây mà nó nhiếp tâm trong hơi thở mà nó biết người ta
ở ngoài làm cái gì đó, thì cứ trình cho Thầy hết đi thì Thầy coi cái sức điên của
mấy con ở cái mức độ nào.
Bởi vì nhiếp
tâm, an trú là mấy con sẽ bị điên thôi chứ còn không cách nào khác, mà nếu sai
thì mấy con điên. Thầy đã dẫn cho mấy con có cái pháp Như Lý Tác Ý thì mấy con
không điên, mà mấy con bỏ cái pháp Như Lý Tác Ý tức là mấy con lười biếng không
chịu tác ý thì mấy con sẽ bị điên thôi, bị loạn thần kinh thôi chứ không có gì.
Thì quá nhiều
quá thì có thể mới chở đi bệnh viện Chợ Quán ở dưới. Còn ít ít thì Thầy còn ở
đây trị, phải không? Nó lỡ đi, nó lỡ mà mấy con điên thiệt đi thì đi xuống bệnh
viện chứ đâu có gì đâu, mà nó chưa có điên thật nhiều thì ở đây Thầy bảo bỏ là
phải bỏ. Bị vì nó còn tỉnh biểu bỏ, còn bây giờ nó loạn thần kinh thì bây giờ
nó đâu có biết nữa đâu, thì chỉ còn nước xuống dưới cho bác sĩ chích cho mấy
con an thần trở lại. Chừng nào nó an được thì đem về sửa lại, nó có vậy thôi chứ
đâu có gì đâu. Nhưng mà cái nghiệp mình không điên thì không bao giờ điên đâu mấy
con, Thầy nói thật sự nó không bao giờ điên. Hồi nào tới giờ cái kiếp trước
mình chọc ghẹo ai cho người ta tức giận quá người ta điên đó, bây giờ mấy con
lơ mơ là mấy con bị điên thôi, bởi vì nhân nào quả nấy mà. Còn bây giờ mấy con
có tạo cái nhân đó đâu mà sợ điên.
(19:12) Cho
nên những người mà tu điên mà gọi là nói tầm bậy tầm bạ, nói cái kiểu mà nói ở
đây mà tôi nhìn ra tôi thấy bên Hoa Kỳ ở bển đó, thì mấy người đó cũng thần
kinh nó loạn rồi mấy con! Làm gì mà có cái chuyện vậy, ít ra mấy con cũng phải
có được cái Tứ Thần Túc thì mấy con mới có Thiên Nhãn Minh mấy con mới nói điều
đó. Mới có niệm Phật mấy câu mà đây mà thấy Hoa Kỳ ở bên thì mấy con chuyện
điên của mấy con rồi, đó là một cái sai mấy con!
Cho nên ở
đây Thầy dạy mấy con, chớ Thầy lưu ý mấy con, Thầy nói nếu mà kéo dài thêm tuần
lễ nữa chắc tụi này nó điên hết. Bị vì ráng tu thì phải điên chứ sao! Mà không
tu thì chắc chắn là tụi này không điên rồi, tụi này lười biếng không tu, thì rõ
ràng hai cái. Nếu mà tu bây giờ Thầy để một tuần lễ nữa để cho mấy con nhiếp
tâm tu, kế tiếp tới nữa thì mấy con phát điên. Chắc chắn là nó ráng nó nhiếp
tâm riết nó phải điên thôi. Mà nếu mà mấy con không điên thì biết là mấy con lười
biếng. Tối ngày nói vậy chứ lo mà ngủ cho sướng cái thân, ở đó mà tu chi cho cực.
Do đó vô đây thấy người nào cũng không điên, thì biết mấy người này lười biếng,
các con hiểu không?
Cho nên
trong khi tu trong vòng một tuần lễ biết mình nhiếp tâm được hay không nhiếp
tâm được. Mà nhiếp tâm được thì kết quả của chúng ta sẽ đi vào được cái mức độ
tu pháp nào rồi. Vậy thì hôm nay mấy con thấy cái cơ thể của mình đã bị rối loạn
trên cái pháp tu tập vừa nhiếp tâm vừa tác ý, vừa nhiếp tâm mà có những cái sự
rối loạn thì mấy con cứ trình thẳng cho Thầy. Người nào bị như thế nào cứ trình
thẳng để Thầy sắp xếp lớp. Còn người nào nhiếp tâm hoàn toàn không niệm khởi
thì mấy con ngồi qua một băng riêng.
(20:59) Đâu
có phải mấy con nhiếp tới đó mấy con hết vọng tưởng rồi Thầy bắt cho tu nữa
đâu. Dừng lại liền, tu cái khác, không phải tu cái đó nữa. Bộ muốn loạn thần
kinh sao muốn tu nữa?! Cho nên khi mà hoàn toàn mấy con nhiếp được rồi thì Thầy
xếp qua một cái lớp để cho mấy con tu theo cái người nhiếp tâm được. Còn cái
người mà nhiếp tâm chưa được mà bị rối loạn, thì xếp qua một cái lớp để Thầy chỉnh
lại cho mấy con tu cái pháp nào để nhiếp tâm và an trú cho được.
Đó, bây giờ ở
trong đây thì mấy con thấy từ buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi tối, buổi
khuya, người nào mà suốt thời gian ba mươi phút trong các thời mà không có niệm
khởi. Nghĩa là chúng ta nhiếp tâm trong hơi thở mà không có một vọng tưởng nào
mà xen vào, chỉ thuần có một cái hơi thở, biết hơi thở ra biết hơi thở vô với
cái pháp Như Lý Tác Ý, hoặc là không có pháp Như Lý Tác Ý vẫn thấy hơi thở ra
vô suốt ba mươi phút thì mấy con lên ngồi đây. Người nào mà thấy làm được suốt
thời gian một ngày một đêm, thời nào cũng đều tốt không có niệm khởi thì lên ngồi
riêng ra. Người đó là cái bậc cao đó. Còn có niệm khởi thì chưa được, chưa được
Thầy sẽ hướng dẫn cho cách thức để nhiếp cho được, cho được rồi mới lên ngồi
đây để Thầy dạy tu Tứ Niệm Xứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét