492-AN TRÚ ĐƯỢC 30 PHÚT THÌ TU PHÁP KHÁC
(32:14) Tu
sĩ Giác Thường: Kính thưa Thầy, thì qua thời gian mà Thầy đã xét nghiệm
với chúng con thì con là Giác Thường xin trình Thầy vấn đề cái sự mà luyện tập
của con như sau: Thì khi mà con ngồi tư thế để vào mà con tu, thì con: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra", đó là cái câu tác
ý của con đầu tiên. Thì khi con tác ý xong thì con hít vô thở ra năm lần. Như vậy
thì con cứ tiếp tục như vậy con làm tới. Thì cứ năm hơi là con sẽ tác ý một lần,
năm hơi là con sẽ tác ý một lần.
Nhưng một thời
nửa tiếng thì con thấy trong con không có gì là coi như phóng dật, mà cũng
không có niệm khởi lên. Như vậy thì qua cái thời gian mà tập khoảng là cứ sáu
tiếng, mà có tiếng có động, hay là nửa tiếng có động đó thì con thấy có cái hôn
trầm một chút và khi không là nó giật mình một cái. Như vậy thì xin Thầy coi chỉ
dạy cho con?
Trưởng
lão: Rồi, rồi để
Thầy chỉ cho.
Bây giờ con
theo đúng những cái lời Thầy dạy, con tu tập như vậy đúng theo lời Thầy dạy,
theo pháp đúng không sai pháp. Mà Thầy dạy con đó tu ba mươi phút rồi xả nghỉ.
Nếu mà trong khi đó mà nó có cái giật mình, nó giật con đó, tức là nó trong cái
trạng thái vô ký. Nó lặng vô ký có chút xíu à, đang tỉnh vậy mà giật mình vầy
là nó vô ký.
Đó, thì do
đó thì coi như là các con nhớ rằng, khi mà tu đúng pháp rồi đó, thì nó có những
cái hiện tượng đó thì cũng không quan trọng đâu. Tại vì con muốn ở trên cái
pháp đó mà kéo dài sáu tiếng đồng hồ thì không nên. Mà chỉ có ba mươi phút mà
thôi, ba mươi phút.
Mà ba mươi
phút đạt được rồi, ba mươi phút mà dẫn được rồi. Thì bắt đầu con không có nhắc
cái câu mà: “hít vô tôi biết tôi hít vô, mà thở ra tôi biết tôi thở ra” nữa,
mà con nhắc như thế này, khi mà con thấy ba mươi phút mà con vẫn thấy như vậy,
ngồi hoàn toàn không có niệm khởi lên trong tâm con, không có niệm nhá nào hết
hoàn toàn, đúng theo như con dẫn nó y như vậy thì nó không niệm. Thì bắt đầu
bây giờ con dẫn vào An Trú. Bây giờ con đi vào cái pháp thứ hai.
Cái pháp nhiếp
được rồi, phải không? Nhiếp tâm được rồi thì bắt đầu bây giờ mới tới cái pháp
thứ hai là dẫn nó an trú: “An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô. An tịnh
thân hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi con cũng hít vô thở ra năm hơi thở chứ
gì? Phải không? Rồi bắt đầu mới tác ý trở lại: “An tịnh thân hành…”.
Khi nào mà thân con cảm nhận có sự an ổn, tâm con có một cái niềm hỷ lạc, nó
vui đó, nó hân hoan ở trong cái tâm của con đó, thì lúc bấy giờ con không tác ý
nữa để cho nó tự động nó hít ra thở vô.
Nhưng con nên
nhớ rằng, kéo một khoảng thời gian của nó từ năm phút đến mười phút, bởi vì nó
ba mươi phút mà, thì con không phải tác ý năm hơi thở, hay ba hơi thở nữa. Bởi
vì nó đã an trú rồi thì con không có tác ý nữa, nhưng mà con nghiệm xét coi cái
khoảng thời gian nó an trú đó đó, nó được ba mươi phút chưa? Nếu nó được ba
mươi phút thì con dừng lại đó liền, báo cáo cho Thầy, Thầy sẽ dẫn tới pháp
khác. Còn nó chưa an trú thì con cứ khoảng độ năm hơi thở thì con lại tác ý một
lần. Bởi vì nó chưa an trú cho nên con phải tác ý.
(35:58) Thí
dụ chẳng hạn bây giờ, trước kia thì con nhiếp tâm thì con tác ý nhiếp tâm, còn
bây giờ an trú thì phải tác ý an trú. Bắt đầu thì con sẽ, bây giờ coi như con
chỉ thay đổi câu tác ý, hơi thở thì giữ nguyên, phải không? “An tịnh
thân hành, tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”, rồi
con hít vô, thở ra năm hơi thở rồi con tác ý một lần. Mà nếu mà khi mà con tác
ý rồi, con hít vô thở ra năm hơi thở mà có cái trạng thái an lạc và hỷ lạc, an ổn
và hỷ lạc thì lúc bấy giờ con không tác ý nữa. Con để tự hơi thở ra vô, ra vô
thì cái sự an lạc đó càng ngày nó càng tràn đầy ra nơi thân và tâm con. Cho đến
khi kéo dài được ba mươi phút thì dừng lại. Không có, không thấy mà nó an lạc
như vậy mà con kéo dài từ giờ này đến giờ khác không được! Nghĩa là đúng ba
mươi phút dừng lại cho Thầy, Thầy sẽ dạy tiếp pháp khác, nhớ kỹ chưa?
Chớ đừng có
an lạc rồi con kéo dài sáu mươi phút rồi tới chừng đó nó phát điên rồi Thầy
không có làm sao kịp. Nhớ không? Nó ở trong cái Xúc Tưởng Hỷ Lạc nó có thể dẫn
con dài. Còn bây giờ con dẫn nó vào sự an lạc do chính con dẫn. Nhưng mà cái thời
gian mà con ở trong cái sự an lạc đó nó ba mươi phút thôi. Mà nó dài ra nữa thì
con mắt con nó sẽ phóng hào quang. Nó phóng ánh sáng hoặc là nó sanh ra các
pháp tưởng. Lúc bấy giờ con kiến giải pháp này pháp kia. Nó làm cho cái sự hiểu
biết con nó lệch Chánh pháp của Phật đi. Nó bị Pháp tưởng. Đó, cho nên vì vậy
trong ba mươi phút này, dừng lại. Chừng đó Thầy sẽ dẫn dắt cho con tu tới cái
pháp khác.
Đó, thì bây
giờ cứ lo: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành
tôi biết tôi thở ra”. Nhớ chưa, con nhớ kỹ, phải không?
(37:49) Tu
sĩ Giác Thường: Thưa Thầy con xin nhắc lại để cho nhớ. Bạch Thầy, Thầy
dạy con là, giờ là: “An tịnh thân hành…” thì coi như cũng năm
hơi thở vô ra thì con tác ý lại. Coi như hết thời gian để còn mười lăm phút,
hay mười phút mà nếu thân tâm con mà thấy an lạc thì con dừng ngay cái tác ý (Rồi)
và con cứ theo dõi nó. (Rồi, cứ theo dõi hơi thở) Theo dõi nó thì đến nửa tiếng
thì con xả, (Ừ) Cứ làm như vậy thì đến khi mà con đã làm được như vậy thì con sẽ
trình với Thầy. (Rồi) Dạ. Mô Phật!
Trưởng
lão: Rồi, nhớ rồi,
như vậy là con nhớ rồi đó, về mà cứ tu vậy thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét