498- HƠI THỞ HAY CÁNH TAY ĐỀU LÊN TỨ NIỆM XỨ
(00:00) Trưởng
lão: Đó là cách thức để tạo cho mấy con đạt được cái sự làm chủ, cái kết quả,
lợi ích cho bản thân của mấy con. Đó, thì hôm nay ai kế tiếp nữa? Người nào mà
nhiếp tâm không vọng tưởng? Con!
Sư Minh
Nhân: Bạch Thầy, con
là Minh Nhân, con nhiếp tâm trong nửa tiếng đồng hồ. Đầu tay thì nó nhiếp tâm
vô cái hơi thở, nhưng mà đến 20 phút thì nước miếng nó trào ra, nó làm cho con
không còn nhiếp tâm được, cứ lo nuốt nước miếng hoài thì hình như nó không được
an tâm lắm. Còn cái Thân Hành Niệm tay của con thì nó nhiếp tâm. Nó đưa ra, đưa
vô thì nó nhiếp vô, mình tác ý là nó ra. Như vậy thì con theo hơi thở được hay
là theo Thân Hành Niệm tay được, thưa Thầy?
Trưởng
lão: Theo Thầy thấy,
con nên theo Thân Hành Niệm tay. Bởi vì con thấy không? Bây giờ Thân Hành Niệm
tay nó có ra nước miếng không?
Sư Minh
Nhân: Dạ, không.
Trưởng
lão: Không thì con
theo, đó là cái đặc tướng của con rồi. Còn bây giờ nhiếp hơi thở mà cứ nước miếng
cứ ra không vậy đó, thì thôi, một hơi đây nó ra hết nước rồi sao? Không có thể
nào. Cho nên vì vậy mà theo Thầy nghĩ con nên, cái đặc tướng của con nên theo
cánh tay của con mà tu tập.
Bởi vì cánh
tay của con cũng như là hơi thở chớ không có gì, nó là thân hành ngoại, có gì
đâu. Cho nên nỗ lực nhiếp tâm trong cánh tay của con được rồi, an trú trong
cánh tay của con thì con chuyển qua cái pháp khác, con có ở trong hơi thở nữa,
có ở trong cánh tay nữa đâu? Con hiểu không?
Bây giờ mọi
người đang ở trong hơi thở thì người ta tu được hơi thở thì người ta nhiếp
trong hơi thở. Thì con nhiếp trong hơi thở không được, thì con nhiếp trong cánh
tay. Nhưng mà sau khi người ta an trú trong hơi thở được, con an trú trong cánh
tay được rồi, thì hai người, người tu hơi thở, mà người tu cánh tay. Nhưng rốt
cuộc rồi thì cái người này lên Tứ Niệm Xứ tu tập thì con cũng lên Tứ Niệm Xứ,
thì hai người cũng tu chung vô một pháp, chứ có khác chỗ nào đâu? Con thấy có
khác không?
Hồi ở dưới
này thì con tu cánh tay còn người khác thì tu hơi thở, nhưng mà khi lên Tứ Niệm
Xứ thì hai người đều giống nhau. Bởi vì con cũng an trú ở trong cánh tay, người
kia an trú trong hơi thở, cho nên vì vậy cái trình độ, cái căn bản mà an trú được
trong cánh tay và hơi thở, người ta lấy cái căn bản đó để mà người ta đưa vào Tứ
Niệm Xứ cho mấy con tu trên Tứ Niệm Xứ. Con hiểu không?
(02:18) Nhưng
mà con, thí dụ con tu hơi thở không được, nó bị cái chướng. Cũng như bây giờ có
người tu hơi thở không được, nó cứ nhức đầu, thì người ta sẽ sử dụng cho cách
thức khác để mà không bị nhức đầu. Cũng như một cái người mà tu hơi thở mà cứ
nước miếng cứ ra như con thì như vậy là đâu có tu được. Cho nên nó làm động đi,
nó làm như vậy là con làm sao con nhiếp được?
Tôi đã nhiếp
trong hơi thở mà nó bắt tôi cứ nhiếp trong cái miệng tôi hoài, nó nuốt nước miếng
thì như vậy là nó làm tu hai cái. Vừa hơi thở mà vừa nước miếng cứ ra, mắc công
nuốt như thế này thì như vậy là làm cho cái tâm tôi bị phân tâm đi, làm sao tôi
nhiếp được. Cho nên con trở về cánh tay con tu tập, phải không?
Con nhớ kỹ,
tu tập cho được ba mươi phút không niệm khởi. Nếu mà còn niệm thì lui trở lại
hai mươi phút, còn niệm nữa lui lại mười phút, mà còn niệm lại nữa thì năm
phút, mà còn nữa thì tu một phút. Còn nếu mà nó một phút nó còn nữa thì tu một
lần đưa tay ra, một lần đưa tay vô rồi nghỉ.
Làm như vậy
là không lẽ mà có niệm nữa hả? “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra” rồi
đưa ra, “đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô” rồi đưa vô, rồi nghỉ.
Chút nữa tập nữa, cứ một lần thôi, một lần thôi. Thầy nói người nào mà tập mà một
lần như vậy, mà tác ý như vậy thì chắc chắn là không niệm rồi.
Không lẽ làm
một lần mà có niệm nữa thì người này “Trời ơi, niệm dữ vậy?” Thì còn nước lấy
roi mà quất thôi chớ còn gì! Sanh sao mà tâm gì mà ham thích cái chuyện đời dữ
vậy cho nên nó vọng tưởng quá trời vậy? Phải không, mấy con thấy? Cho nên vì vậy
nó mà lấy roi mây mà quất, cho nó ớn đi. Chỉ có còn nước roi mây quất thôi!
Mà tự quất,
chớ không phải Thầy quất đâu. Thầy quất nói Thầy ác, tự mình trị mình: “Ờ
sao mày sanh vọng tưởng vậy? Mày còn ham muốn gì? Xả ra hết, không có ham muốn.
Đời không còn gì hết. Tại sao vô đây mà mày còn ham muốn gì? Ăn nè, ngủ, làm
cái gì nữa đây mà nó sanh dữ vậy?”
Thì xét qua,
nếu mà không ham muốn thì làm sao có cái chuyện mà vọng tưởng nó quá trời vậy?
Ít ra có ham muốn. Đó thì con tự xét con, là con tự đánh con thì được rồi,
không có gì đâu! Vài ba lần nó ớn, nó hết vọng tưởng chớ gì! Đó. Thầy dạy mấy
con tập, mấy con sẽ có căn bản lắm mấy con. Đừng có nghĩ rằng tôi tập không được
đâu.
Rồi, bắt đầu
con nhớ cánh tay của con. (Thưa Thầy) Ừ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét