499-GIỜ NGHỈ XẢ HOÀN TOÀN KHÔNG TU NỮA
(04:41) Sư
Giác Thường: Kính
thưa Thầy cho con xin hỏi để thống nhất về cái phương pháp luyện. Kính thưa Thầy,
thì Thầy đã cho con qua cái đợt thứ hai là đợt về thân. Thì sau khi mà con tập
khoảng nửa tiếng, thì như vậy cái Định Thư Giãn, con có được Định Thư Giãn và
thời gian nghỉ được bao lâu để con đi vào cái giờ giấc khác, xin Thầy chỉ cho ạ!
(05:11) Trưởng
lão: À, bây giờ trong cái thời gian nghỉ thì không tu pháp nào hết, đi
chơi. (Dạ) Nó mà nhiếp trong pháp nào, thư giãn hoặc không thư giãn nữa. Ở đây
là mình tu độc nhất cái pháp của mình là con nhiếp trong hơi thở, phải không?
Bây giờ là con tới cái giai đoạn là an trú trong hơi thở. Tới giờ thì an trú mà
không tới giờ thì nhất định là không tu pháp nào nữa hết, để cái sức lực của
mình nó dồn lại. Thư giãn con cũng phải, nói vậy chớ thư giãn con nghỉ, chớ sự
thật ra nó cũng dụng công đó. Chớ không phải là muốn thư giãn mà như người nông
dân cuốc đất, bây giờ thư giãn là không cuốc nữa, không phải chuyện đó đâu.
Bây giờ đó,
mình tu tập về an trú trong hơi thở rồi, mà hết giờ rồi thì xả ra. Coi như
mình, coi như người vô sự. Hoàn toàn là mình thấy cái gì, mình làm cái gì cũng
được hết, mình như người bình thường thôi, chớ không có ở trong cái pháp nào hết.
Bị vì ở trong pháp là con bị kẹt trong đó, con tu tập nữa. Cho nên xả ra là
bình thường không tu gì hết.
Sư Giác
Thường: Kính thưa Thầy!
Nếu như khi mà mình bình thường như vậy, mà mình tác ý là “Luôn luôn
tâm thanh thản, an lạc, vô sự” có được không Thầy?
Trưởng
lão: Không, không
tác ý nữa.
Sư Giác
Thường: Không có tác
ý nữa ạ?
Trưởng
lão: Không có tác ý
nữa, không có tác ý câu gì, có nghĩa là không dụng pháp gì hết.
Sư Giác
Thường: Dạ, vậy con
để như thường ạ?
Trưởng
lão: Cứ để bình thường.
Nó muốn khởi vọng tưởng, nó muốn nghĩ gì đó nghĩ, nó muốn làm gì đó đi ra mà
làm. Nó muốn gì đó thì cứ làm bình thường như một cái người bình thường, mà giờ
đó. Nhưng mà tới cái giờ tu là mày vô làm đàng hoàng, kỹ lưỡng. Đó, chớ còn
không có tu thêm cái khác. Chớ còn con bây giờ tác ý tâm phải thanh thản an lạc,
coi như con bị kìm chế nó trong cái pháp tác ý rồi.
Để cái pháp
tác ý đó đó mà tác ý cho nó an trú, nó có hiệu lực hơn. Chớ còn mình rải ra,
mình tác ý nhắc nhắc chừng chừng vậy, thì coi như là mình đang tu, chớ không phải
là đang nghỉ ngơi. Đã nghỉ là không tu gì nữa hết, hoàn toàn là thấy nó nhiếp
tâm vô là dừng lại. Chớ không khéo mấy con nói tu, lúc nào cũng tu thì không được.
Bởi đây khác
rồi, đây là chuyên vào một cái pháp, cho nên xả nghỉ là không có cái pháp nào
xen vô hết, nhớ kỹ cái điều này con. Chớ không khéo nó trật rồi! Lúc nào cũng
tu tu tu tu, mà nó không tới đâu hết, cái năng lực của các con bị rải ra, bị rải
ra. Cho nên khi mà dồn vô mà an trú thì nó không an trú được, nó rải ra hết.
Cho nên mình tập trung để vào chỉ có cái giờ tu đó, để cho nó gom lại đó, để
cho mình vận dụng toàn cái lực của mình vào trong đó để trở thành dẫn nó vào
cái sự an trú của con. Cũng như mấy con nhiếp tâm, là mấy con dụng toàn lực của
mấy con vào.
Ở đây không
còn như mà tu theo kiểu mà thọ Bát Quan Trai, tu chung chung. Bởi vì thọ Bát
Quan Trai khác, người ta hướng dẫn cho cư sĩ thọ Bát Quan Trai để cho người ta
biết chung chung thôi. Nhưng mà ở đây mấy con lên là chuyên môn rồi! Cũng như
lên đại học mà còn, còn học cái kiểu mà ở trung học hay hoặc tiểu học, học
chung chung vậy không có được. Học mà biết chung chung đó, tức nó không có
chuyên, còn ở đây là chuyên rồi mấy con. Nghĩa là đưa mấy con vào cái cấp bậc
này là chuyên về pháp.
(08:05) Pháp
nào nó ra pháp nấy, tập luyện nó hẳn hoi cái pháp đó cho đạt được thì nó mới đi
qua cái pháp khác. Nó chuyên môn. Bác sĩ ra bác sĩ, chớ không phải bác sĩ vừa
biết bác sĩ mà vừa biết luật sư nữa thì thôi rồi. Cái ông này lừng chừng vậy là
bác sĩ cũng không giỏi mà luật sư cũng không giỏi nữa. Bởi vì như vậy là có giỏi
được đâu!
Cho nên vì vậy
đó, khi nào mà Thầy dạy cho con, bởi vì cái pháp thư giãn nó thuộc về Tứ Niệm Xứ.
Cho nên cái người mà người ta tu cái pháp nào rồi đó, người ta thư giãn, là người
ta để cho cái tâm người ta thư giãn trên pháp Tứ Niệm Xứ. Nhưng mà nó chưa phải
chuyên Tứ Niệm Xứ. Bởi vì chuyên trên Tứ Niệm Xứ là tâm mấy con đó, nó phải
hoàn toàn nó phải không có niệm. Nó an trú được ở trên cái thân hành của nó rồi,
người ta mới cho mấy con chuyên vào Tứ Niệm Xứ. Còn cái thư giãn ở trên cái
pháp thư giãn, đó là cái hình thức của Tứ Niệm Xứ chớ không có gì.
Cho nên vì vậy
mà mấy con thư giãn ra tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Nói vậy chớ sự thật ra nó
đâu có thanh thản, an lạc, vô sự được, nhưng mà nó thư giãn. Nó thư giãn, nó ngồi
chơi vậy, nhưng mà vẫn kềm kềm nó trong Tứ Niệm Xứ cho nó biết cách tập cho nó
quen vậy thôi, chớ sự thật chưa phải chuyên sâu vào Tứ Niệm Xứ được. Chuyên sâu
vào Tứ Niệm Xứ là người ta căn cứ cái tâm an trú của mình được trong cái khoảng
thời gian nào, người ta mới cho mấy con mới thật sự vào cái pháp Tứ Niệm Xứ.
Đó, hôm nay
thì mấy con thấy không? Cái trình độ mà tu tập ở chỗ nào, Thầy vạch rất rõ rồi,
rất rõ. Chỉ còn mấy con tu nữa thôi, chớ còn mấy con không có cái nào nó còn mù
mờ hết, pháp nào ra pháp nấy. Đó, con hỏi Thầy gì không?
Sư Thiện
Hoa: Dạ, kính thưa
Thầy, con là Thiện Hoa. Hôm trước trả bài kiểm tra, con có thưa với Thầy là nhiếp
tâm được năm phút. Thì hôm rầy con có theo chúng để mà tập tu. Thì ba thời
trong một buổi tu, thì cái thời đầu thì cứ nhiếp tâm năm phút thì trở lại từ đầu,
thì không có niệm khởi, nhưng mà chỉ năm phút thôi. Thầy có dặn là phải giữ
thân đừng có động, nhưng mà trong ba, một buổi tu được ba thời nửa tiếng thì
thân không động.
Nhưng mà tới
thời thứ hai, thứ ba, con không có buồn ngủ, nhưng mà nhiếp tâm không có được nữa.
Nó chỉ mười lăm phút đầu, rồi cứ ngồi đó mà chịu chịu vậy thôi. Cố gắng nhiếp
tâm để cho như cái thời đầu không có được, như vậy thân nó giữ cũng không có động,
nhưng mà cái tâm nhiếp không có được.
Và mà chỉ ở
trong cái tập thể thôi, mà khi trưa về thất, con không có giữ thân không động nửa
tiếng được, mà chỉ giữ thân không động ở trên chúng thôi. Kính bạch Thầy! Với
tình trạng này thì Thầy dạy cho con cách xử lý như thế nào? Và cái giữ thân
không động mà cái tâm như vậy cũng không có được trọn vẹn vậy.
(11:03) Trưởng
lão: À, bây giờ về cái, con ngồi xuống đi con, nghe Thầy nói! Về cái phần
mà tu tập năm phút của con trong cái thời tu tập mà nhiếp tâm được không có niệm
khởi, thì bắt đầu con tập cho thuần thục rồi con tăng lên mười phút. Con tăng
lên một thời mười phút. Còn những cái thời mà khác mà con thấy hoàn toàn là nhiếp
không được, là con đừng có tu tập, uổng công con lắm, mất công. Đừng có ngồi có
hình thức. Còn ngồi trong chúng giữ cái thân mình bất động là tốt, giữ cho nó
quen. Nó quen cái thân bất động để sau khi mình nhiếp tâm được, an trú được, mà
cái thân còn dao động nó sẽ phá vỡ cái sự an trú của mình.
Đó, cho nên
vì vậy mà tập với chúng ở trong chúng mà tập, thì coi như là tập để ngồi. Nhưng
mà về thất, con nên tập riêng. Giờ nào mình thấy nhiếp được thì mình nhiếp, mà
giờ nào mình nhiếp không được thì mình lưu ý cái phần, cái giờ đó nhiếp chưa được.
Thì trong, mặc dù là năm phút mà nhiếp không được, thì đó là mình biết rằng
mình trong cái thời đó, trong cái buổi đó là tại vì cái thời tiết, hoặc là cái
thời gian đó, cái sức của con, cái năng lực của con nó đã tiêu hao nhiều, cho
nên con nhiếp không được. Con phải xét cho rõ cái vấn đề này, khi như vậy là
con phải nghỉ nhiều hơn, để khi con vào tu là cái chất lượng phải có, hoàn toàn
không có niệm khởi.
Con nhớ kỹ
trong cái vấn đề đó. Rồi cần để mà gặp riêng Thầy thì Thầy sẽ kiểm tra trở lại,
để Thầy hướng dẫn cho con để làm chủ từng cái thời gian. Thí dụ như muốn gặp Thầy
thì con xin Út: “Cho con gặp riêng Thầy để con hỏi về cái đặc tướng của
con, để con nhiếp tâm như thế nào?” Rồi con trình bày cho Thầy, rồi Thầy
mới hướng dẫn cho con, con tập ngay tại trước mặt Thầy. Để rồi thuần thục rồi
thì Thầy mới để cho con tự tu. Thì như vậy là cái đạt từ cái chất lượng mà tu tập
nó tốt, nó không bị sai. Con hỏi Thầy đi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét